Vt – Phiên ngoại 10
Hạo Nhiên nhìn mà đau đầu không thôi, kêu bà ta lại đỡ đẻ thì bà ta không dám, mà đuổi bà ta ra ngoài thì ai sẽ đỡ đẻ cho Hàn Lân. Đang không biết làm thế nào thì có bóng người bước đến phía bên kia bình phong. “Vương gia, thuộc hạ đưa Thanh Nhân công tử đến.”
“Mau, mau vào.” Hạo Nhiên vội vàng cho người kéo bà đỡ vô dụng kia ra ngoài, nhường chỗ cho Thanh Nhân.
Chỉ là Thanh Nhân không tự mình bước vào mà được Vũ Liên Thịnh vác đến. Đầu hắn còn băng một dải lớn. Có máu đỏ tươi thấm qua lớp vải, nghe chừng bị thương.
Quả thực hắn bị thương khi đang cứu người gặp nạn. Ngất ở trạm cứu hộ nửa canh giờ mới được Vũ Liên Thịnh đến rước. Đầu óc mới tỉnh lại thêm dư trấn vẫn còn mơ mơ màng màng, nhưng nhìn thảm trạng trước mắt mà lương tâm thầy thuốc trỗi dậy. Hắn quên hết khó chịu trong cơ thể vội vàng đến kiểm tra cho Hàn Lân.
Sờ soạn một lúc, hắn mới hốt hoảng nói. “Thai ngang, đẻ không được.”
Hạo Nhiên nghe xong rất có xúc động muốn đánh người. “Thế bây giờ làm thế nào.”
Thanh Nhân ngơ ngác. “Ngươi muốn cứu người lớn hay đứa nhỏ?”
Không ngờ đổi một người đến, y vẫn phải nghe lại câu nói đó. “Ngươi có đỡ đẻ không?”
“Nhưng đẻ không được…”
Hạo Nhiên không đợi hắn nói hết câu, đã tức giận vung tay, Thanh Nhân ngồi ở mép giường không chắc, lại thêm đầu óc choáng váng, bị y đẩy ngã ngửa ra sau, nếu không phải có Vũ Liên Thịnh ở đó chỉ e đầu kia lại thêm một vết thương.
“Ngươi không đỡ thì ta đỡ. Cả hai người ta đều muốn.” Thực ra y rất muốn nói giữ người lớn, nhưng y biết đứa nhỏ này với Hàn Lân quan trọng như thế nào. Nếu hắn sống mà đứa nhỏ mất đi, chỉ e nửa quãng đời sau hắn sẽ ngủ không yên giấc. Y không muốn thấy hắn như vậy. Nên bất kể lớn hay nhỏ, y đều phải bảo toàn.
Chuyện bọn họ cãi nhau không phải Hàn Lân không biết. Hắn nghe rõ mồn một từng lời, hắn muốn giữ đứa nhỏ, nhưng hắn biết Hạo Nhiên nói được làm được, chỉ e hắn đi y sẽ lập tức tuyệt mệnh theo. Lúc đó ba đứa nhỏ ai đến bảo vệ đây? Thế nên hắn phải cố hết sức, để lớn nhỏ đều bình an. “Ta sẽ cố gắng chịu đựng. Huynh giúp ta. Ta sẽ cố sinh con ra khoẻ mạnh.”
Được lời này của hắn, Hạo Nhiên càng thêm chắc chắn, tay đặt lên bụng tìm kiếm vị trí bào thai, từng động tác đều dùng lực nắn lại, khiến máu dưới thân tuôn ồ ồ, mà hắn cũng đau đến chết lặng.
“Ngươi làm cái gì?” Thanh Nhân hốt hoảng chạy đến đẩy y ra. Nhưng sức y rất khoẻ, hắn đẩy không được. “Ngươi đang giết hắn đấy ngươi biết không?”
Thế nhưng Hạo Nhiên không có ý định dừng tay. “Chẳng phải nói thai ngang sao? Ta chỉnh lại cho đúng là được.”
Thanh Nhân biết y hiện tại đã rơi vào trạng thái điên cuồng, tuy nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng lại không thể phân biệt được đâu là đúng, đâu là sai. Hắn vừa tức vừa vội, quay đầu cầu cứu Vũ Liên Thịnh.
Y nhận được ánh mắt của hắn, nói hai từ đắc tội rồi điểm huyệt kéo Hạo Nhiên ra.
Thanh Nhân liền thế chỗ. “Được. Ngươi muốn lớn nhỏ bình an cũng được, ta giúp ngươi. Thế nhưng nếu không thành công thì sẽ là một thi hai mệnh.”
“Được.” Hạo Nhiên đỏ ngầu con mắt đáp.
Hàn Lân kéo tay Thanh Nhân lại, môi mấp máy. Thanh Nhân biết hắn muốn bảo vệ đứa bé, liền vỗ bàn tay hắn. “Yên tâm đi.”
Hàn Lân giao phó xong, cả cơ thể liền thả lỏng rất nhiều. Thanh Nhân tìm một cái gối kê xuống dưới thân Hàn Lân. Hắn cũng dùng lực điều chỉnh thai vị, chỉ là động tác rất chuyên nghiệp, không có đánh bừa như Hạo Nhiên.
Đau đớn từng cơn đến chết lặng. Hàn Lân cảm thấy như mình trở về gần ba năm trước, cái thời điểm sinh con hắn muốn sống không được muốn chết không xong. Nhưng lần này hắn có Hạo Nhiên bên cạnh, có ba đứa bé để bảo vệ, hắn không phải một mình, hắn không muốn chết như trước.
Mất gần nửa canh giờ, Thanh Nhân mới chỉnh lại được thai vị. Lúc đó nước ối hắn đã chảy cạn, cơ thể mất sức chỉ biết nằm đó ngơ ngác. Thai nhi muốn đẻ được hoàn toàn phải dựa vào sức bên ngoài. Thanh Nhân một lượt tiếp một lượt giúp hắn đẩy bụng, thủ hạ không lưu tình, mỗi lần ấn đều lõm cả chiếc bụng cao cao xuống.
Không biết qua bao lâu, có lẽ một canh giờ, có lẽ hai canh giờ, cũng có thể lâu hơn, chỉ biết rất lâu, rất lâu sau đó, trong phòng mới vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Hàn Lân sốt hậu sản hơn một tuần, tuy phụ tử đều bình an nhưng hắn cơ hồ ném đi nửa cái mạng. Tóc mai rủ xuống bắt đầu hơi bạc. Cơ thể cũng gầy đi một vòng lớn. Hạo Nhiên thì gần như không ngủ, vẫn cứ luôn canh giữ bên người hắn, việc nước cũng không lo, chỉ sợ mình rời mắt một chút hắn sẽ xảy ra chuyện. Ngày ấy hắn tỉnh lại, nhìn nam nhân cằm lúng phúng râu, hai mắt đỏ ngầu từng tơ máu, không biết nên giận hay thương, chỉ biết dang hai tay ôm lấy y vào lòng. Không rõ ai bắt đầu, chỉ biết sau đó hai người cứ ôm nhau như vậy mà khóc.
Lần này tuy gian khổ, nhưng cuối cùng bọn họ cũng có được thiên kim như hằng mong ước. Tuy còn một số chuyện chưa viên mãn, nhưng chắc hẳn từ này về sau cuộc sống sẽ không còn khổ đau.
Tịch: Aizzz, đây là phiên ngoại cuối cùng, chính thức hoàn truyện Vũ tuyết, 2 phiên ngoại ở phần 1 mình cũng sẽ không viết nữa, nên đây sẽ là chương cuối cùng kết lại bộ truyện Đào hoa tiếu đông phong cũng như Linh Hiên hệ liệt.
Ở đây 2 bạn đã có kết thúc viên mãn r. Chỉ là sau này hai người cũng không thực sự hạnh phúc được bao lâu.
Lắm lúc nghĩ giá như mình bớt ác thì sẽ nhà nhà hạnh phúc, người người ấm no, thế nhưng cuộc sống nào có cái chuyện HE như tiểu thuyết. Bao nhiêu đôi yêu nhau đến oanh oanh liệt liệt cuối cùng lại chia tay vì chuyện củi dầu mắm muối. Thế nên bạn Tịch mới thích nhất là kết OE. Vì vốn dĩ bất kỳ kết truyện nào dù viên mãn đến đâu cũng có thể là điểm bắt đầu của một chuỗi đau khổ khác. Ầy, lảm nhảm nhiều quá rồi.
Cảm ơn mn đã theo dõi đến tận đây. Một lần nữa, chúc c Ori snvv.