Song nhân nan – hạ
Bước chân vô tình đảo qua chỗ vách đá hoang vắng, Ức Đồng cũng không biết y bị làm sao nữa. Dù đi như thế nào, cũng vẫn là dừng lại tại đây.
Gió rít bên tai nhói buốt, tuyết trắng như bông vẽ loạn trong không gian rồi rơi xuống phủ lên vạn vật.
Y xuống ngựa, cột lại tại một thân cây khô quắt, đến bên vách đá ngồi xuống. Đã hơn nửa năm kể từ ngày Khôn Tĩnh rơi xuống vực. Nhưng đến tận bây giờ y vẫn chưa thể xác định rõ tình cảm của mình với y là gì. Trước kia y luôn coi Tĩnh nhi là đệ đệ yêu thương nhất, là người y cần cật lực bảo vệ, yêu thương, nuông chiều, là đứa em mà y luôn muốn. Nhưng điều đó thì đã sao, đâu thể lấp liếm cho những cảm xúc hỗn loạn trong lòng trong suốt thời gian qua. Đêm đó vốn dĩ không nên như thế, nó gần như đảo lộn hoàn toàn cuộc sống vốn yên bình của y.
Y không thể động vào thê tử. Vì nhìn đến nàng, y sẽ lại nhớ đến hắn. Hắn vẫn luôn ôn nhu quan tâm y như nàng vậy. Còn cả đêm đó nữa, tuy rời rạc rối loạn nhưng lại không bị phai nhoà. Y luôn nghĩ mình có lỗi với nàng. Còn có… đêm đó, hắn nói, hắn yêu y.
Hắn yêu y?
Nhưng hai người là anh em…
Hắn yêu y?
Chẳng phải hắn luôn nói…
Nghĩ đến đây y liền dừng lại, trên môi vẽ lên nụ cười khổ.
Hắn vẫn nói hắn yêu người kia đã rất lâu, nhưng người kia không thương hắn. Hắn nói tình yêu hắn vốn hoang đường và lố bịch. Là thiên địa bất dung, là vĩnh viễn không có kết cục. Đến bây giờ y mới hiểu, người kia… là y.
Tĩnh nhi, vì sao đệ ngốc nghếch như vậy, ta chỉ là huynh trưởng của đệ.
Tĩnh nhi, vì sao đệ khờ dại như vậy, biết sẽ tổn thương nhưng vẫn yêu suốt thời gian qua.
Tĩnh nhi, sao đệ độc ác như vậy, vì sao lại nói cho ta rồi lại đột ngột biến mất khiến ta đau như vậy.
Ta đã nhớ đệ rồi, ta đã khắc sâu đệ rồi. Nguyện ước đã toại, đệ trở về đi, làm Tĩnh nhi của ta như trước kia.
Còn có thể… như trước kia… được hay sao?
.
.
.
Con phố đông đúc đầy người qua lại bất chấp thời tiết lạnh buốt cuối đông. Một bóng đen khác biệt chen mình giữa dòng người. Bàn tay thon dài đưa lên kéo thấp chiếc mũ rơm rộng vành. Áo choàng đen tuyền lại càng làm hắn thêm phần nổi bật.
Bất chợt rẽ ngang vào một con hẻm, hắn rẽ qua lại vòng vèo một lúc lâu mới âm thầm rời khỏi đó hòa cùng dòng người. Vẫn còn người đang theo dõi hắn. Hắn vừa cắt đuôi được một tên, không biết còn ai khác nữa không. Nơi đông người vẫn không nên ở lâu, hắn chậm rãi rời khỏi hướng đến căn miếu hoang ở ngoại thành.
Khẽ rút xuống chiếc mũ rơm, khuôn mặt thanh tú liền lộ ra. Hắn là Già La Khôn Tĩnh, Già La Vô Song, vị trưởng hoàng song tử được cho là đã chết vì rơi xuống vách đá khi trước. Truyện kể ra cũng thật dài, cũng thật trật vật hắn mới quay lại được kinh thành.
Hôm đó hắn chỉ là muốn tránh đi một chút để làm mình không chú ý đến hôn lễ của y, không nghĩ rằng y đã cùng một nữ nhân khác bái đường. Nhưng khi phi ngựa đến vách đá, hắn kì thực bị người ta hại. Ngựa mất kiểm soát, hắn bị hất văng xuống vách núi. Cũng coi là hắn phúc lớn mạng lớn, gặp đại nạn mà không chết. Nhưng những ngày sau đó cũng chẳng khấm khá hơn gì, hắn luôn bị một nhóm sát thủ vây đuổi, không biết bao nhiêu lần đã suýt mất mạng.
Quy ra là ai muốn đuổi cùng giết tuyệt hắn như thế. Người muốn giết hắn là ai? Hắn đã đắc tội gì?
Đó cũng chính là lí do tại sao vẫn còn sống mà suốt hơn nửa năm qua hắn chưa thể trở lại hoàng cung.
Đột nhiên mày kiếm nhíu lại, hắn đưa tay trái xoa lấy cái bụng hơi hở ra dưới lớp áo choàng. Hắn… đang mang thai cốt nhục của y. Đây không biết là chuyện vui hay buồn đây. Một đêm ân ái, không ngờ lại châu thai ám kết. Môi hắn không tự chủ câu lên một nụ cười. Đứa nhỏ này là hắn cùng y, là hắn bấp chấp tất cả mà giữ lại. Đứa nhỏ động một chút, làm hắn cảm nhận sâu sắc sự sống đang lớn dần trong cơ thể, là tình yêu gần hai mươi năm dành cho y.
“Ưm…” Nhưng cơn đau này hình như không đơn thuần như vậy. Từ sáng hôm nay đã đau như vậy vài lần, bên dưới còn xuất huyết. Lòng hắn có chút lo lắng. Không lẽ lại động thai khí rồi. Đứa nhỏ này khổ mệnh. Lúc bắt đầu mang thai thì trong người hắn còn mang thương tích, về sau lại phải trốn chạy, thai nhi đến lúc này chưa một lần được dưỡng tốt. Không biết ra đời có bình an không nữa…
Hôm nay hắn cố tình ghé qua tiệm thuốc, nhưng trong người không có đủ ngân lượng nên chỉ có thể bước nhanh qua. Khôn Tĩnh cười khổ. Đường đường là trưởng hoàng song tử, hắn đã bao giờ rơi vào cảnh khổ cực thế này đâu. Bụng lại đau thêm phần gấp gáp, hắn chỉ có thể xoa nhẹ cắn răng nhịn đau. Qua loa ăn vài mẩu lương khô còn xót lại trong người, sức lực bị đứa nhỏ quấy phá chẳng còn lại bao nhiêu. Hắn kéo lấy áo choàng phủ lên cơ thể, qua loa dựa vào bức tường ẩm thấp bắt đầu ngủ.
Không biết đã mê man được bao lâu, bên ngoài trời tối dần, mưa tuyết càng thêm dày, bầu không khí cuối đông đã lạnh lại càng thêm phần rét buốt. “Hmm…” Bị một cảm giác quái lạ dưới hạ thân đánh thức, hắn rên rỉ vài tiếng rồi trở mình. “A!” Hắn thét lên đau đớn. Vừa xoay vùng eo, thắt lưng liền bị cơn đau mạnh mẽ đánh úp, bụng vốn mềm mại nay cứng lại. Đợi cơn đau qua đi, hắn chỉ còn biết cố hít thở.
Cố lấy lại bình tĩnh, hắn đưa tay trái xuống phía thân dưới rồi hoảng hốt khi phát hiện chỗ đó đã sũng nước từ bao giờ. Có một chút máu, nhưng không hoàn toàn là máu. Phải chăng… đó là nước ối? Có nghĩa là hắn sắp sinh?
Không được. Đứa nhỏ mới bảy tháng, còn quá nhỏ, sinh non như vậy quá nguy hiểm cho cả hai. Nhưng dừng lại không còn kịp nữa. Nước ối phá rồi, lúc này không sinh thì là một xác hai mạng. Tay trái hắn giữ trên bụng hơi run lên. Nói hắn không sợ là giả. Hắn chưa chuẩn bị tốt để đón đứa nhỏ chào đời.
“Ưm…” lại là một cơn đau, cảm giác đã không còn tốt lắm, phía dưới dịch lại tuôn càng nhiều. Cố nén lại xấu hổ, hắn đưa tay kéo xuống quần cùng tiết khố đã ướt đẫm. Hình như phía bên dưới cũng đã mở ra ít nhiều.
————–
Hoa tuyết tung bay, gió thổi mạnh trên nền trời xám ngắt. Trận tuyết này khá lớn, hơn hẳn trước đó. Những dấu chân in hằn trên mặt tuyết ngổn ngang. Bóng hình một người một ngựa nhòe mờ trong gió tuyết.
Xiết lấy vạt áo, y ra sức vuốt ve bườm ngựa nay đã ướt đẫm. Trời mưa nặng hạt, tuyết dày phủ dưới chân. Y có chút buồn bực, hôm nay sắc trời không tốt, đáng lẽ không nên xuất môn để rồi bị kẹt vào chỗ không một bóng người như thế này. Bỗng nơi y nhìn thấy phía xa, xuyên qua màn tuyết dày đặc, loáng thoáng bóng vài căn nhà nho nhỏ. Nếu y không nhầm thì đó là căn miếu hoang ngoại thành. Y có thể chú tạm ở đây đến khi trời tạnh, mong trời hết mưa trước khi cổng thành đóng.
Bỗng con ngựa vốn đang an ổn phía dưới lồng lên, loạng choạng một hồi y bị hất văng xuống nền đất. Y phục vốn ướt lại dính thêm một tầng tuyết. Nhưng đó không phải chuyện chính, đó là con ngựa hắn cùng Khôn Tĩnh nuôi từ nhỏ, không thể để mất như vậy được. Già La Khôn Trạch có chút chật vật đứng dậy nhưng y vẫn không đủ nhanh để tóm lại được dây cương. Nhìn con ngựa chạy đi xa dần, y tự giận mình kém cỏi.
Những vết thương bị gió thổi đau rát, y nghĩ trước tiên nên đến căn miếu, đợi đến khi trở lại hoàng cung có thể sai người đi tìm lại nó sau. Bên trong miếu một khoảng tối đen như mực, bên ngoài trời cũng đã nhá nhem, trăng mỏng mảnh mờ mờ sau màn mây dày đặc. Tự mình tìm đến một góc khô ráo nơi cửa phòng. Tay y tuy có cầm hỏa chiết nhưng ánh lửa mờ mờ không thể rọi sáng cả không gian, y chỉ có thể nhìn sơ qua. Bên trong này, may mắn là không quá tồi tàn. Nhặt nhạnh vài cành củi khô còn xót lại, y nhóm tạm lên một ngọn lửa. Củi ẩm thỉnh thoảng lại nổ lên tanh tách. Ở trong này hình như có gì đó không được ổn lắm. Mày y nhíu chặt lại. Y có thể cảm thấy mùi máu quanh đây.
“Ưm…” Một tiếng rên khe khẽ khiến y bất chợt giật mình cảnh giác. Hình như trong căn miếu hoang này không chỉ có một mình y.
“Là ai?” Y lên giọng hỏi.
Không một tiếng trả lời.
Y càng thêm phần cảnh giác. “Ai đang ở đây?”
“Ca… Ức Đồng… đại ca…” giọng nói yếu ớt quen thuộc vang lên.
Y hoảng hốt nhảy dựng, chân cũng đá vào đống lửa khiến không gian tăm tối trở lại. “Không… không phải…” Y cúi đầu ra sức bịt tai. Đây không phải hiện thực, không phải hiện thực, không thể là hiện thực. Từ lúc Tĩnh nhi bị rơi xuống vực, thỉnh thoảng y lại nghe thấy tiếng hắn gọi đi. Giọng rất yếu, thanh âm rất thảm. Những lúc như vậy y quả thực rất đau lòng. Đệ đệ chính mình yêu thương này biệt tăm biệt tích không rõ sống chết. Mà chuyện này dù có đánh chết y cũng không tin không có liên quan đến y.
Tiếng thở dốc rên rỉ lại vang lên. Hắn không kìm được ý nghĩ Tĩnh cũng bị thương và đang đau đớn ở một nơi nào đó.
Không… không nên như thế… y hoảng loạn nép vào bên góc tường.
Cơ thể đang run rẩy bỗng cứng lại, y cảm nhận thấy một hơi ấm quen thuộc bao phủ lấy đôi bàn tay. “Đại ca…”
Y ngẩng đầu, bắt gặp đôi con mắt trong vắt của hắn. Trong lòng y vẫn còn chút khó tin, chỉ dám chậm rãi chạm vào gò má, xác nhận người trước mắt là hắn, đây là hiện thực chứ không phải mơ.
“Tĩnh… Tĩnh nhi…” Y thì thào.
“Phải…” Giọng hắn tuy mang chút yếu ớt nhưng vẫn vô cùng trân thực.
Là Tĩnh nhi, là Tĩnh nhi của y đây mà. Không kìm được lòng, y liền kéo hắn vào trong lòng xiết chặt. Là tình yêu cũng được, là tình huynh đệ cũng được, y chỉ biết giờ này muốn ôm hắn. Tựa như những ngày xưa kia, mỗi khi sấm chớp nổi lên hay đên không ngủ được, Tĩnh nhi đều chạy đên cuộn tròn trong lòng y như vậy. Thói quen này, hình như kéo dài mãi đến khi Tĩnh nhi mười ba tuổi. Đột nhiên cảm thấy người trong lòng run lên dữ dội, y kéo hắn ra mới thấy trên khuôn mặt hắn hiện tại vặn vẹo như đang vô cùng đau đớn.
“Tĩnh nhi?” Y nghi hoặc.
————–
Không gian đang yên tĩnh bỗng vang lên một loạt tiếng động, Khôn Tĩnh hoảng sợ nép vào trong góc phòng. Đau bụng sinh dồn dập khiến hắn không còn tâm trí đâu để ý người vừa bước tới là ai, chỉ biết nấp cho thật kĩ không để bị phát giác. Nhưng khi người kia cất tiếng nói, hắn liền nhận ra đó chính là người hắn đã mong đợi bấy lâu.
Nhưng y phủ nhận hắn, không hiểu sao hắn càng lên tiếng y càng sợ hãi. Hắn chỉ còn cách thu thập qua loa, lết thân thể sắp sinh đến bên cạnh y. Cũng may tiếng hắn y không nhận ra, nhưng dung nhan vẫn chưa quên. Y đã ôm hắn vào lòng.
Cảm nhận hết thảy những ấm áp, bao nhiêu ấm ức mệt nhọc bao lâu nay tụ lại vỡ òa rồi tan biến. Hắn chỉ biết ôm thật chặt lấy y. Hắn sẽ không buông tay thêm một lần nào nữa.
Hắn như quên hết tất cả, kể cả việc hiện tại mình đang… lâm bồn.
“Ư…” Đứa nhỏ cũng không cho hắn nghĩ lâu, bụng co rút, cả người run lên, phía dưới đầu thai nhi đang mạnh mẽ di chuyển cố chen chúc tìm lối ra.
“Tĩnh nhi…” Âm thanh y hoài nghi pha thêm chút lo lắng. Hắn không đành lòng nhưng hiện tại đau đến mức hắn chẳng còn hơi sức đâu mà giải thích cùng y.
“Đau ở đâu vậy?” y hơi luống cuống đưa tay kiểm tra khắp cơ thể hắn. Khiểm tra đến phía dưới không mang y phục, y thấy có chút kì lạ, đang định lên tiếng thì…
“Đừng…” Cơ thể đang đau đớn bị người khác sờ như vậy cũng không thoải mái. Bên dưới không mặc quần khiến hắn có chút đỏ mặt. Nhưng việc đã tới nước này, hắn chỉ có thể cầu y thôi. “Ức Đồng… đệ… sắp sinh.”
Tuy không nhìn thấy rõ khuôn mặt người kia trong bóng tối. Nhưng hắn chắc chắn rằng y đã bị dọa cho kinh hách. Cơ thể cứng ngắc, mãi đến gần một khắc sau mới khôi phục, cất giọng nói khàn khàn hơi run hỏi hắn. “Là… đứa nhỏ của ta phải không?”
Khôn Tĩnh ra sức gật đầu cũng không cần biết người kia có thấy hay không. Hắn đã quá đau, nói cũng khó khăn. Tư thế quỳ kiểu này lại càng làm đứa nhỏ xuống nhanh hơn.
Ức Đồng lặng yên một hồi, sau đó như nghĩ ra điều gì,vội vàng ôm lấy hắn đặt lên đống rơm mình đang ngồi chốc. Y có chút cứng ngắc nhặt lại vài nhánh củi, đốt lại ngọn lửa vừa bị dập tắt. Lúc này y mới thấy được người kia rõ nét. So với hồi trước, hắn trông rất yếu. Da thịt đều không còn, gò má gầy guộc, hốc mắt sâu. Làn da trắng nhợt nổi bật lên đôi môi dớm máu. Y nhịn không được lia mắt xuống phía dưới, cái bụng hơi hở ra, có vẻ đứa nhỏ không lớn lắm, hai chân hắn mở rộng chen chúc ra một vật đen nhớp. Sản dịch hòa cùng máu loang lổ nơi bắp đùi. Y đau lòng nhiều hơn là yêu thương, cúi đầu thơm lấy vần trán ướt sũng mồ hôi.
.
.
.
“Phải, Tĩnh nhi, như vậy…” Ức Đồng vừa nói, tay vừa đưa đến nắm lấy tay phải của hắn. Chỉ là cảm giác không đúng lắm. Vì sao y nắm lấy tay hắn, hắn lại không xiết lấy y, nhiệt độ cơ thể còn thấp như vậy.
Hắn nghe theo lời y, cố bật người dùng sức “Hư… ựm… Ah-h—“. Cơn đau qua đi, hắn quay đầu, lờ mờ thấy y đang nhìn tay nhìn đến kì lạ.
Hắn mỉm cười, tay trái đưa đến rút cánh tay phải của mình ra. “Tay phải của đệ… gãy rồi… đừng để ý nữa.” Hắn cười khổ.
Ức Đồng hít sâu một hơi, cảm thấy ngực như có vật gì đè lên khó thở. Khi nãy cùng hắn tán ngẫu vài câu, y cũng hiểu được một số chuyện. Y thực sự muốn biết tất cả những khó khăn hắn đã phải trải qua. Ngã xuống vực, gãy tay, tự mình mang thai, bị thích khách truy đuổi… và giờ đây nếu như không có y, chẳng phải sẽ là hắn tự mình sinh con trong căn miếu hoang trong đêm đông gió tuyết sao… Ức Đồng có chút nói không nên lời. Nếu y cũng rơi vào hoàn cảnh đó, chỉ sợ đã không thể trụ vững. Cứ nghĩ Tĩnh nhi yếu đuối, nhưng phải chăng hắn mới chính là người mạnh mẽ nhất.
“Ca…”
Bị tiếng gọi đánh thức, y ngẩng đầu nhìn hắn có chút xót thương cùng khâm phục.
“Đừng ngồi…. ngẩn người nữa. Đón…. đứa nhỏ cho đệ… ư…” nói rồi hắn cố nặn ra một nụ cười, nhưng cơn đau đánh úp, hắn chỉ có thể rên rỉ dùng sức xuống.
“Ừ…”
Mọi việc sau đó với hai người diễn ra khá chậm, cũng khá mơ hồ, chỉ biết rằng đến khi tia nắng đầu tiên của ngày mới xuống đến thế gian thì đứa nhỏ mới cất tiếng khóc nho nhỏ báo hiệu mình đã ra đời bình an.